Biết bao lần buông ánh nhìn lơ lững tầng cao, mây trôi theo gió bàng bạc xa lắc phiêu bồng, chợt thấy hành trang đời nhẹ hẫng đôi vai khi vòm xanh đang nằm trong khoảng lặng của tâm giới huyền không tự tánh.
Mây về đâu mà lang thang vô định như cõi người vô tận phù sinh, nhưng mây cũng là ảnh hình cõng cả bầu trời hà sa vạn kiếp tượng trưng cho hạnh nguyện vân trình của một người đã hội ngộ chân như, luôn thong dong cười mỉm mặc cho hợp âm thế sự cheo leo hay giao hưởng gầy guộc hanh hao những chập chùng thi vị.
Dẫu người ở lại phương này hay cô thân dặm đường mê mãi, mỗi vết cứa trần gian là một ngoảnh đầu nhìn lại mái nhà xưa. Bao nhiêu khúc du ca xác xơ hoang hoải là bấy nhiêu hoàn mỹ thuần khiết về nguồn.
Tịnh Khúc
111*
Thăm thẳm ngàn xanh
Thăm thẳm ngàn xanh
Sao trên rừng Phương Bối
Ướt trang kinh
Lão du sỹ
Giật mình
Giật mình
Ai gọi?
112*
Mây trắng bay
Mây trắng bay
Mây trắng bay
Ngàn năm mây trắng bay
Chỉ phương này
Chỉ phương này
Một người
Ở lại.
120*
Nhẹ như mây
Nhẹ như mây
Vì đâu đọng lại
Thế gian này
Mãi mãi.
No comments:
Post a Comment